相君

[GengChul/Longfic] Một năm ba tháng – Chương 1

Chương 1:

Lần đầu tiên Han Kyung gặp HeeChul, HeeChul lúc ấy đến là thảm hại. Thực ra cũng không thể nói là thảm hại, chỉ là quá trình ấy quá là kịch tính. Chính vì thế mà HeeChul lúc nào cũng canh cánh trong lòng muốn quên đi mà chẳng được, còn Han Kyung thì nhớ đi nhớ lại nhớ đến chả biết chán, hồi tưởng mà đau lòng.

Hàn Quốc tháng ba, chẳng biết nên nói là lạnh hay là ấm.

Đó là một buổi sáng với những tia nắng ấm áp cùng làn gió xuân làm sau đắm lòng người, hôm nay là ca trực của Han Kyung ở khoa cấp cứu. May mắn làm sao những chuyện như hỏa hoạn, tai nạn giao thông đều không có, không ai tự sát, cũng chẳng ai bị khủng bố giết các kiểu. Sau khi tiếp ban, Han Kyung yên lặng ngồi trong phòng trực tắm nắng uống một tách trà và đọc báo.

Nhưng rồi sự yên tĩnh ấy cũng chẳng kéo dài mãi được, nghe thấy tiếng gọi cao giọng của y tá, Han Kyung biết có bệnh nhân đến rồi. Đặt tách trà xuống, đôi chân dài bước ra khỏi phòng trực ban, chỉ trong một khoảnh khắc ấy thôi đã biến thành “bác sĩ Han” vĩ đại trong mắt mọi người.

Han Kyung, bác sĩ nằm trong chương trình trao đổi bác sĩ Trung – Hàn, là bác sĩ người Trung Quốc duy nhất giữ chức trưởng khoa ở bệnh viện, chuyên khoa ngoại, thái độ làm người khiêm tốn lại cẩn trọng, ôn hòa lễ phép, y thuật cao siêu, làm người kiên định, khó đạt được nhất chính là bản thân là một anh chàng đẹp trai lại không lăng nhăng gặp ai cũng tán.

“Bác sĩ Han, nhanh!” – Y tá nắm lấy tay Han Kyung kéo nhanh đến phòng cấp cứu, hành động này không khỏi khiến Han Kyung càng trở nên khẩn trương. Những y tá này sớm đã được tôi luyện, khẩn cấp chạy như thế này chắc chắn là tình huống khẩn cấp.

Mùi thuốc sát trùng ngày càng nồng đã phá vỡ giây phút trầm mặc trong chốc lát ấy của Han Kyung, nhìn lướt qua đồng hồ trên hành lang 9:35, Han Kyung vội vã chạy vào phòng cấp cứu.

(Trong không khí không có mùi cháy, không phải hỏa hoạn)

“Bệnh nhân bị làm sao?” – Han Kyung hỏi, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, không chờ y tá trả lời đã tiến đến kiểm tra: quần áo chỉnh tề, không có vết thương lớn cũng không có vết máu lớn trên người (được rồi, không phải hình sự…), nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay, không có vết thương (không phải tự sát… Cổ tay sao lại nhỏ thế?…), màu sắc móng tay bình thường (chắc là không phải các bệnh liên quan đến huyết quản), ngực hô hấp bình ổn y tá không đeo bình dưỡng khí, hô hấp không có vấn đề (không phải bệnh phổi), nhẹ nhàng cởi áo (không có dấu tay… xương quai xanh rất đẹp), hướng lên nhìn mặt…. Han Kyung ngẩn người, theo bản năng lại nhìn xuống ngực bệnh nhân – bằng phẳng – con trai?

Khi bác sĩ đang xem bệnh cho bệnh nhân, kỳ thật chẳng phân biệt được nam nữ già trẻ giàu nghèo đẹp xấu gì cả, trong mắt họ chỉ có hai loại người: người có bệnh và người không có bệnh. Về điểm này Han Kyung vẫn làm tốt, chỉ là vừa nãy, anh đã bị cái người đang nằm im không biết có bệnh hay không kia mê hoặc, tuy rằng chỉ trong chớp mắt.

Y tá ở bên cạnh cười nhẹ một cái, Han Kyung lạnh nhạt hỏi:”Bệnh nhân bị làm sao?”

“9h15p sáng nay bọn em nhận được một cuộc điện thoại có người bị ngất, cách bệnh viện khoảng 5p đi xe, bệnh nhân từ lúc đưa tới đến giờ vẫn trong trạng thái hôn mê, ở trên xe bọn em đã kiểm tra sơ bộ, vừa rồi đã lấy máu để đi xét nghiệm…”

Han Kyung im lặng nghe y tá báo cáo, những ngón tay thon dài không ngừng kiểm tra – làn da tái nhợt một cách bất thường (quanh năm không ra khỏi cửa sao?), môi nhợt nhạt (thiếu máu?), mũi rất đẹp, mắt rất to, nhưng mà thực gầy. Không biết nuôi cho béo ra có khó không đây…

“… Bọn em đã kiểm tra các mức sinh lý, kết quả cho thấy: bệnh nhân thiếu dinh dưỡng nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Bác sĩ Han?”

“Được rồi, đưa bệnh nhân vào phòng bệnh thường, truyền dinh dưỡng, báo cho người nhà đi làm thủ tục, tốt nhất là ở lại bệnh viện quan sát hai ngày, không muốn nằm viện thì truyền xong có thể về.”

Phân phó như lệ thường, Han Kyung cuối cùng cũng phát hiện cái gì bất thường – các y tá căn bản không phải là hoảng sợ, bầu không khí trong phòng cấp cứu cũng chẳng phải khẩn trương, mà là … giống như phấn khích. Trong lòng thở dài một tiếng, xốc lại tinh thần, Han Kyung ôn hòa cười: “Mặc dù có trai đẹp nhập viện, nhưng xin mời các vị bảo trì tinh thần ý chí kiên cường!”

Gần tới giờ cơm trưa, nhân lúc nhàn rỗi Han Kyung không khỏi nhớ đến bệnh nhân thiếu dinh dưỡng kia, hỏi y tá phòng bệnh, Han Kyung quyết định làm tròn nghĩa vụ bác sĩ, ghé qua nhìn một cái.

305…. 306…. 307, tới rồi.

Chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy bên trong quát to một tiếng: “Lee SungMin cái con thỏ ngu ngốc này thấy anh ngã không biết gọi anh dậy thì thôi còn dám đưa anh mày vào bệnh viện. Mày có biết anh ghét nhất uống thuốc lại càng ghét bị tiêm. Dám đưa anh vào bệnh viện thì chớ lại còn để y tá chạm vào bàn tay xinh đẹp của anh mày. Mày là cái đồ con thỏ ngu dốt, ngu dốt có biết hay không!!

Người kia giọng nói ngập tràn ấm ức “Nhưng mà… HeeChul hyung… Em gọi anh rõ lâu anh có chịu tỉnh đâu….”

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!! Cái con thỏ ngu si này còn dám nói! Anh…” Không nghe tiếp nữa, Han Kyung gõ cửa. Lúc đẩy cửa bước vào chính là nhìn thấy cảnh tượng sau đây – Một người ngồi trên giường biểu cảm hung ác (thật ra trong lòng Han Kyung cảm thấy rất giống một đứa trẻ đang giận lẫy) tay trái đang truyền nên vẫn để yên, tay phải thì đang cầm lấy một cái gối vì Han Kyung đột nhiên vào mà ngừng trên không, lưng cong, một chân thẳng một chân cong làm thành bộ dạng sắp đi đánh người. Đằng sau gối là một… cậu nhóc?… Ngồi trên ghế, gương mặt sợ hãi (Han Kyung cảm thấy chỉ là một đứa bé thôi mà) muốn tránh mà không dám chỉ đành tận lực đưa thân mình tránh khỏi phạm vi công kích. Cả hai người vừa nhìn thấy Han Kyung đều tạm dừng mọi động tác. Sau đó cậu nhóc nhỏ đứng lên lấy gối trên tay cậu nhóc lớn đặt xuống kê lưng, cậu nhóc lớn rất phối hợp dựa vào. Hai người cơ bản là vô cùng hài hòa!

Cậu nhóc nhỏ gượng cười với Han Kyung: “Bác sĩ Han ạ? Em là Lee SungMin… Cái kia… buổi sáng làm phiền anh rồi.”

Han Kyung mỉm cười gật đầu, nói: “Không có gì, tôi thấy bệnh nhân rất có tinh thần, không ngờ rằng chỉ nằm viện đến chiều là có thể về nhà rồi.”

Đi đến trước giường bệnh, cầm phiếu “Kim HeeChul phải không? Về sau nhớ chú ý thân thể, hai mấy tuổi rồi còn nhập viện vì thiếu dinh dưỡng, sẽ nổi tiếng lắm đấy”. Không biết vì sao khi nhìn Kim HeeChul hoạt bát tràn trề trợn mắt cãi nhau, tâm trạng Han Kyung vui hẳn lên.

Mà Kim HeeChul vốn đang làm nền phong cảnh nghe câu cuối đầy ý tứ châm chọc của Han Kyung thuận lợi bị chọc tức: “Cái gì? Ông đây chẳng qua buổi sáng ngủ sâu có một chút bị con thỏ ngu si này đưa đến bệnh viện mà thôi. Anh dám hoài nghi năng lực sinh tồn của ông đây?” Mở to mắt nhìn cái người đang cười đến là ôn nhu kia, càng nhìn cậu càng cảm thấy giống lang băm! Nhưng cũng không thể phủ nhận, bác sĩ này hợp gu thẩm mĩ của cậu!

“Nhưng mà hyung… rõ ràng anh ngất ở phòng khách…” – một thanh âm yếu ớt vang lên.

“Ya! Con thỏ ngu si này!” – Người nào đó bị vạch trần, mặt đỏ bừng một trận.

“Ha ha, tôi không hoài nghi năng lực sinh tồn của cậu. Có lẽ vì tôi là người ngoại quốc, dùng từ chưa chuẩn. Buổi chiều cậu có thể về nhà rồi, chúc mừng.” Han Kyung nhìn Kim HeeChul lại đang chuẩn bị gãi đầu gối kia. Nói ra vấn đề người ngoại quốc, có lẽ là muốn giải cứu cho bạn học thỏ kia.

“Người nước ngoài? Trung Quốc? Nhật Bản?” Nghe đến đó HeeChul lập tức vứt bạn thỏ sang một bên chuyển sự chú ý đến lang băm, ánh mắt to không một chút tạp chất, rành mạch viết rằng “Tôi rất hứng thú với đề tài này!”

(Thật sự rất ngây thơ… rất đáng yêu) “Người Trung”

“Đã nói rồi mà~ tôi cũng không cảm thấy anh giống người Nhật, trước kia luôn có người nói tôi giống người Nhật, rõ ghét, người ta chân chân chính chính là người KangWonDo, Hàn Quốc! Này, bác sĩ, anh có biết KangWonDo không?”

“Oh, tôi không biết. Tôi không phải tên là bác sĩ, tôi là Han Kyung” Đẩy mạnh giới thiệu danh tính…

“Cái gì? Anh thế mà không biết KangWonDo, bản công chúa không thèm nói với anh nữa! Lang băm!” Lang băm, ai muốn nhớ tên anh ~ Han Kyung Han Kyung~ ông đây quên rồi!

“Được rồi, tôi về nhà sẽ tra Baidu. Dịch của cậu truyền xong rồi. Tôi rút ra nhé?” Đành lảng sang chuyện khác vậy…

“A! Kỹ thuật của anh có thể sao?! Sẽ làm tôi đau đúng không!! Thỏ, mau đi gọi y tá cho anh!” Cánh tay xinh đẹp không thể lưu lại sẹo!!!

“Thỏ, sao vẫn chưa đi?”

“Cái kia… hyung… bác sĩ Han đã rút kim rồi, em còn cần phải đi sao?” Đừng trừng em, em vô tội, em rất vô tội.

“Cái gì?” HeeChul cúi đầu, quả nhiên, tay trái bị tay phải của lang băm nắm, mà tay trái của lang băm đang cầm cổ tay trái của mình, cánh tay trái mất đi cảm giác chậm rãi khôi phục, tay của lang băm, rất ấm…

“Không đau đúng không? Tôi chưa từng rút kim cho ai đâu. Truyền lâu như vậy chắc không thoải mái, ấm một chút là được rồi” Han Kyung nhẹ nhàng nắm tay Hee Chul dặn dò.

“A! Cái đồ lang băm này dám lấy tôi ra làm vật thí nghiệm! Cũng may không đau, hừ, bản công chúa tha thứ cho nhà người!” Dù hoảng hốt trong chốc lát, Kim HeeChul vẫn là Kim HeeChul.

“Vậy… bác sĩ Han, HeeChul hyung đến chiều là có thể xuất viện sao? Không ngất nữa chứ?” Lee SungMin nhẹ giọng hỏi, câu cuối cùng gần như chẳng nghe thấy.

“Con thỏ ngu si, ôi… Nhẹ tay thôi!” HeeChul vừa định mở mồm đã bị Han Kyung nhéo một cái “Đó là vết kim! Là vết kim châm!”

“Được được, tôi sẽ chú ý”. Cười cười đáp lời HeeChul, tiếp tục xoa cho ấm. “Trên nguyên tắc nếu cậu ấy bổ sung dinh dưỡng, đúng giờ ăn cơm ngủ nghỉ, sẽ không có chuyện gì. Nhưng mà theo ý kiến của tôi thì nên ở lại bệnh viện quan sát hai ngày, dù sao thiếu dinh dưỡng là do cuộc sống không quy luật lâu mà thành, ngất xỉu là điềm báo, ở lại kiểm tra mới tốt cho thân thể bệnh nhân”. Những lời này là nói với SungMin.

“À, ra thế, HeeChul hyung, anh ở lại viện hai ngày đi” Không biết có phải thần kinh SungMin đặc biệt thô hay không mà không thấy hai ngọn lửa phừng phừng bốc cháy trong mắt HeeChul!

“Cái đồ ngu si này, nghĩ cũng đừng nghĩ! Dọn đồ, về nhà!” Tay phải phất lên, bạn học thỏ ngoan ngoan đi làm thủ tục.

Trong phòng chỉ còn lại bác sĩ và bệnh nhân.

Bệnh nhân nói: uhm, bác sĩ, cảm ơn.

Bác sĩ nói: ha ha, tự chăm sóc bản thân.

Bệnh nhân: anh chỉ biết cười.

Bác sĩ: Ha ha…

Bình luận về bài viết này